Tôi đã nói với bạn
tôi rằng: “Khi yêu một ai đó, chỉ nên yêu người đó vừa đủ thôi, vừa đủ để
cảm nhận sự ngọt ngào, vừa đủ để hờn ghen, vừa đủ để khi xa một chút cũng thấy
nhớ ở trong tim…”
Nhưng cuối cùng,
tôi lại là người vượt qua chữ “đủ” đó!
Tôi yêu bạn nhiều
hơn những gì mà lý trí đã ngăn cản… Suy nghĩ của tôi thuộc về bạn, trái tim tôi
thuộc về bạn và bao nhiêu yêu thương trong tôi theo lẽ tất nhiên cũng thuộc về
bạn.
Tôi yêu bạn nhưng
tôi không hờn ghen, giành giật bạn từ những người khác. Tôi muốn bạn tự nguyện
thuộc về tôi. Dù cho chỉ một câu nói dịu dàng bạn dành cho người khác cũng khiến
tim tôi nhói đau, và những dòng suy nghĩ thì không ngừng chất vấn những câu hỏi
hoài nghi về bạn mà tôi không thể tự trả lời…
Tôi yêu bạn nhưng
tôi lại không độc chiếm bạn, không bao giờ giữ bạn ở lại bên mình. Tôi hờ hững
với bạn, bởi tôi muốn bạn bên tôi bằng tất cả yêu thương trong bạn… Tôi hờ hững
với bạn bởi tôi muốn sở hữu một bạn chỉ là của riêng tôi, riêng một mình tôi
thôi!
Tôi yêu bạn… theo
cách của tôi – cái cách mà tôi đã đẩy bạn thật xa khỏi mình để cuối cùng phải
nhận ra rằng… không còn cách nào để tôi nắm giữ lấy tay bạn...
Tôi ích kỷ với suy
nghĩ “chỉ nên yêu vừa đủ thôi, vừa đủ để khi không còn người ta nữa mình cũng sẽ
không đau”… Để rồi tôi nhận ra trong tình yêu thì làm gì có chỗ cho “chút chút”
và “vừa đủ” cơ chứ? Cứ giữ những cảm xúc cho riêng mình tôi nhận lại được gì
ngoài những đêm dài mênh mông, khắc khoải bởi tiếng nấc… Cứ sợ bị tổn thương rồi
nhận ra rằng… nỗi đau đó còn sâu sắc hơn khi mình chẳng còn có cơ hội để bày tỏ
tình yêu của mình với người ta nữa…
Giá mà được làm lại…
Tôi sẽ không tỏ ra
rằng với tôi bạn chỉ đặc biệt một chút thôi còn không hề quan trọng với tôi.
Tôi sẽ chạy đến bên bạn và giữ bạn bên mình chỉ đơn giản bởi vì lúc đó tôi nhớ
bạn và muốn được ôm bạn…
Giá như mà thời
gian có thể quay trở lại được…
Tôi sẽ tham lam sở
hữu bạn như một bản án mà bạn phải chấp nhận thi hành bởi ai bảo bạn đã lỡ kí kết.
Tôi sẽ mỉm cười và
hãnh diện tuyên bố với những người khác rằng: “Bạn đã là của tôi!”… và kệ họ
thích nghĩ sao thì nghĩ…
Giá như mà… Tôi có
thể giữ bạn lại bên tôi…
Người ta nói với
tôi rằng khi say có thể quên hết mọi chuyện… còn tôi thấy nó thật đắng lòng…
Xoay… Xoay trong những gì không thực, huyễn hoặc chính mình để rồi chấp chếnh
trong cái vị cay nồng… Người ta nói say thì chẳng còn nhớ gì nữa… có lẽ tôi
chưa đủ say để trái tim mình không tỉnh… chưa đủ say để không còn cảm nhận được
gì…
Sao bạn không kéo
tôi về phía bình yên? - Nơi chỉ có những tháng ngày hạnh phúc, êm đềm… giữa trời
mây say đắm? Nơi gió ghẹo nàng hoa và vờn lá trên cây – Nơi nắng lung linh trong
mắt tôi mơ mộng còn tôi thì hạnh phúc ở bên bạn…
Sao bạn không đến
và nắm lấy tôi? Trao cho tôi môi hôn nồng ấm, trao cho tôi cả niềm tin và hi vọng
về ngày mai dịu ngọt và tràn đầy yêu thương?
Sao bạn im lặng và
đẩy tôi xa, thật xa bạn – nơi thẳm sâu đáng sợ của lòng mình… Nơi bốn mùa buốt
giá đến tái tê…
Giá như chỉ là mơ bạn
nhỉ?
Nhưng vì bạn không
phải là giấc mơ nên tôi không thể thấy bạn mỗi khi trái tim tôi đang cồn cào nỗi
nhớ, tôi không thể tự thỏa mãn những khoảng trống không có bạn bằng một bóng
hình nào đó khác…
Bởi vì bạn không phải
là giấc mơ nên tôi không biết làm cách nào để đuổi theo bạn, ôm bạn thật chặt từ
phía sau và giữ bạn lại bên mình…
Cũng bởi vì mộng mị
là thỏa mãn những khát khao trong tôi… nên thế mà cơn mơ đối lập với hiện tại
làm tôi như ngụp sâu xuống mênh mông của đại dương… Để rồi chới với chẳng phân
biệt nổi đâu là bến bờ...
Đêm như chao
nghiêng cùng hơi men cay của rượu… Tôi say… say mà chẳng thể ru ngủ nổi mình.
Tôi muốn dày vò bạn như cái cách bạn làm tôi đau khổ… Ai yêu trước người đó
thua… Phải! Và tôi đã thua bạn. Thua ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy bạn…
ngay từ khi bàn tay bạn khẽ chạm lấy tay tôi – dù chỉ là một hành động theo một
thói quen vốn dĩ…
Còn tôi… tôi chẳng
đủ ngọt ngào, chẳng đủ thông minh, chẳng có gì nổi bật để bạn phải yêu tôi nhiều
đến mức “xa một phút cũng cảm thấy nhớ” hay mảy may day dứt khi nhẫn tâm với
tôi… Dẫu đã từng có lúc bạn thừa nhận “bạn yêu tôi”, nhưng có lẽ... chỉ là một
chút thoáng qua thôi!
Bạn à... Sao bạn
không kéo tôi về phía bạn? Tại sao?
Kênh Nhớ TH
No comments:
Post a Comment