Saturday, March 15, 2014

Tại sao lại biết nhau?

Chằng biết từ khi nào, con người có cảm xúc đã biết nhớ nhung, biết thương yêu. Hẳn tình thương là những tình cảm vĩ đại nhất của con người mà làm cho chính con người khác so với con vật. Một đứa trẻ sinh ra từ một người phụ nữ, đứa trẻ đó được chăm sóc, yêu thương. Tình thương này gọi là tình mẫu tử - thứ tình cảm cao thượng nhất mà khó có thứ gì so sánh được: "Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra", thứ tình cảm vô cùng, vô tận không bao giờ nhạt nhòa, không bao giờ hết. Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Có rất nhiều đứa trẻ sinh ra đã không còn mẹ, hoặc vì một lý do nào đó mẹ của nó đã ra đi mà không có bất cứ sự chăm nom gì đối với nó. Sự thiếu thốn tình  thương làm cho nó tủi thân, ngơ ngác...Đó là sự mất mát quá lớn.

Tình thương mà cao thượng không kém đó là tình cha: "công cha như núi Thái Sơn", ai mà biết được ngọn núi ấy to chừng nào, sao mà đo được, đong đếm được...Người cha là một chỗ dựa vĩ đại của những đứa con. Khi đói, khi khát, khi khó khăn, khi vất vả người cha là người động viên, an ủi...Khi bước vào đời với bao non dại khó khăn người cha luôn để mắt quan tâm. Thế nhưng, cuộc sống vốn chẳng hoàn hảo và không công bằng. Có những đứa trẻ sinh ra không có cha, hoặc vì lý do nào đó mà nó chằng bao giờ được gặp cha nó. Thật tủi thân và thương cảm biết bao nhiêu!


Rồi nó - những đứa trẻ vồ vập sống trong cái xã hội muôn ngàn kiểu nó cũng trưởng thành theo một quy luật. Rồi một hôm, khi nhìn một bạn gái nọ, nó bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, đầu óc nó không còn tập chung, lúc nào và trong bất cứ việc gì hình ảnh người bạn ấy lại hiện ra trong đầu nó. Vì sao? Tình cảm có phải không? Nó đã biết thương ai đó rồi đấy. Lại một thứ tình cảm thiêng liêng, biểu tưởng của sự tồn tại vĩnh cửu của loài người - tình yêu. Nhưng! Liệu có phải là tình yêu? Nó còn dằn vặt mình rất nhiều, tự hỏi mình rất nhiều mà không có câu trả lời. Thứ tình cảm này quá đặc biệt, nó khó hình dung đến lạ kỳ.

Rồi một hôm, khi nó tỉnh dậy sau một đêm miên man trong những con mê không rõ ràng. Nó chợt nhận ra người mà nó thích ở quá xa. Nó trở nên sợ hãi và mất hy vọng về một điều mà chỉ có trong ý nghĩ của nó. Ngày ngày, nó vẫn băn khoăn một điều: Tình cảm của nó giành cho ai đó thật thủy chung, hết mình nhưng làm sao để người ta hiểu được? Nghĩ vẩn vơ, nó thở dài và bước ra chiếc bàn gần của sổ châm một điếu thuốc lào rồi rít re một tiếng thé tai. Mắt trầm tư nhìn ra phía cánh đồng, tay cầm cốc nước chè từ đêm hôm qua vẫn còn uống một hơi cạn sạch....


Ngủ đi..

No comments:

Post a Comment